Cô Lan chủ nhiệm lớp 8A. Lớp của cô hầu hết đều rất ngoan và lễ phép. Tuy nhiên, cũng có một số các em nam nghịch ngợm, lười học, hay bị cô giáo phê bình.
Nhiều lần, khi gặp những em học sinh này trong sân trường, cô
Lan nhận thấy học sinh của mình thường lảng tránh, giả vờ nhìn đi chỗ khác để
không phải chào cô.
Nếu là cô Lan, bạn sẽ làm như thế nào? Tại sao bạn lại làm như
vậy?
1. Không nói gì vì cho đó là những học sinh hư hỏng, vô văn hoá,
không thể giáo dục được.
2. Coi như không có chuyện gì vì cho đó là chuyện bình thường,
bây h học sinh hầu hết là vậy.
3. Không nói gì nhưng nhân buổi học nào đó có thể khéo léo kể
một câu chuyện tương tự để giáo dục các em.
Khi học sinh lảng tránh thầy cô |
Ngày nay, nước ta đã thoải mái hơn về tư tưởng, không còn gò bó
đến mức thầy giáo nói gì, học sinh cũng phải cho đó là đúng “đã là thấy giáo
thì sao có thể nói sai được”. Đó là những quan niệm quá cứng nhắc vì thầy cô
giáo cũng là những con người bình thường, cũng có những lúc phạm sai lầm.
Tuy vậy nhân dân ta luôn giữ gìn truyền thống “tôn sư trọng
đạo”, các trường đều có khẩu hiệu “Tiên học lễ, hậu học văn”. Mỗi em học sinh
đi học, trước khi học kiến thức để mở mang sự hiểu biết, các em cần học lễ
nghĩa, học cách để làm người. Thầy cô giáo là người trực tiếp dạy dỗ các em, cùng
gia đình dìu dắt các em nên người. Chính vì vậy, thế hệ trướ
“Nhất tự vi sư bán tự vis ư” (Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là
thầy). Thầy cô thường được ví dụ như cha mẹ, học sinh sao có thể gặp thầy cô mà
lờ đi như không quen biết, không chào hỏi được?
Là giáo viên, bạn cũng không thể lờ đi như không có gì xảy ra.
Đây không chỉ là vấn đề nhỏ nhặt, coi đó chỉ là một câu chào, mình cũng không
cần, bỏ qua cho xong được. Đó còn là vấn đề về đạo đức, lễ nghĩa. Bạn là giáo
viên, không chỉ phải dạy kiến thức cho các em mà còn phải dạy cách cư xử, giao
tiếp, uốn nắn học sinh thành những con người đạo đứa tốt, có văn hoá, có trình
độ. Vì coi nhẹ vấn đề này mà nhiều giáo viên lại cảm thấy rất bình thường khi
học sinh không chào mình, hậu quả là ngày càng nhiều học sinh quên mất rằng
chào thầy cô giáo là một quy tắc ứng xử tối thiểu trong giao tiếp. Cũng có học
sinh khi thấy thầy cô giáo thì vẫn chạy huỳnh huỵch, nhai nhóp nhép, chào lấy
lệ mà chẳng thèm nhìn xem thầy cô giáo phản ứng ra sao, có nghe thấy mình chào
không.
Bạn hãy nhân dịp nào đó trong buổi học, khéo léo kể một câu
chuyện tương tự để nhắc nhở, giáo dục chung cả lớp. Hãy nhắc cho các em hiểu đó
là một việc nên làm, một việc thể hiện văn hoá, đạo đức của con người các em,
và cũng là biểu hiện tình cảm của các em với thầy cô giáo. Bạn cũng nên nói với
học sinh:
”Nếu cô gặp học sinh của mình ngoài đường mà các em không chào
cô thì cô sẽ buồn lắm vì cô nghĩ điều đó là do mình đáng ghét và dữ dằn nên học
sinh mới sợ và lẩn tránh không muốn gặp mình”. Câu nói đùa mà thật như vậy sẽ
có thể nhắc nhở học sinh chú ý, quan tâm hơn đến thầy cô giáo.
Những học sinh nghịch ngợm, hay bị mắng thường lảng tránh không
chào giáo viên cũng có thể do ngượng ngùng, xấu hổ, mặc cảm hoặc sợ hãi. Bạn cũng
nên gần gũi hơn với những em này, nhẹ nhàng khuyên bảo các em chứ không nên quá
gay gắt mỗi khi phê bình hay trách phạt. Khi đã yêu quý thầy cô giáo, có lẽ
không có học sinh nào lại phải giả vờ như không trông thấy hoặc lảng tránh thầy
cô giáo chỉ bởi vì… ngại phải chào
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét