THẬT BUỒN CHO NHÀ GIÁO
Một thời trường lớp hoang sơGiáo viên gieo những ước mơ cho đờiTuổi xuân cống hiến một thờiThâm niên như để nói lời tri ân.Thầy cô giảm bớt nợ nầnNếu không rất dễ khổ thân cho ngànhGiữa dòng vật giá tăng nhanhThâm niên bị cắt... tuột phanh nữa rồi.Tri ân chẳng lẽ lỗi thời?Thâm niên giờ sắp nói lời chia xa Nay không phân biệt trẻ già Chạm vào cảm xúc như là quên ơn!
Sắc son đến mấy cũng mòn Muốn ngành phát triển phải còn thâm niên. Con thì chẳng được ưu tiên Mẹ cha bị cắt thâm niên...Thật buồn.
Nỗi niềm người giáo viên! |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét